Mặt trăng 16 tròn trịa.Cậu trở về vùng biển thân thương trong một buổi đêm, cậu bị kẹt do một cơn bão mạnh ở Mĩ. Vùng biển này–là cái nơi mà cậu đã ra đi một năm trước, cái nơi cậu lỡ đánh mất liên lạc với anh, là nơi mà cậu chẳng bao giờ nguôi ngoai nỗi nhớ về một người tên Mạnh... cùng với nhiều, nhiều kỉ niệm đẹp khác.
Cậu dạo bước, bờ cát óng ánh tia sáng yếu ớt từ mặt trăng trải xuống. Gió thổi từ biển vào mát mẻ, mùi dừa đượm ngọt. Cậu mỉm cười, thưởng thức không khí quen thuộc đáng yêu. Đang bước đi, cậu chợt dẫm phải mảnh thuỷ tinh. Chân tứa máu, chảy vào cát, nhuộm thành màu nâu vàng. Sơn nắm chặt bàn chân, xuýt xoa, đồng thời ngó nghiêng đủ phía xem có bóng dáng người quen để nhờ vả không.
Có hai chiếc bóng đang tiến đến gần cậu. Nhận ra đó là Mạnh và Nhung, cậu vẫy tay thật sung sức. Hai người đầu tiên cậu gặp được khi trở về hoá ra lại chính là hai người bạn cực kì thân thiết. Nhưng rồi, thấy hai người bọn họ nắm chặt tay nhau, ôm nhau thắm thiết, trao nhau những lời nói ngọt ngào...
Cậu lặng im, vết thương tứa máu nhiều hơn, cậu đau hơn vạn lần.
Hối hận, vì đã trở lại...Bố mẹ cậu đã bảo cậu đừng về...
Cơn bão ở Mĩ cũng đã khuyên cậu đừng về...
Mảnh thuỷ tin vỡ đã báo trước với cậu rằng cậu đừng tiếp tục nữa...
Cả Linh cũng đã nói rằng cậu đừng quay trở lại và hãy tránh xa cái nơi này ra càng xa càng tốt...
Và đây chính là cái giá phải trả vì đã không nghe lời mọi người uh? Nó quá đắt, với cậu.
Cậu vẫn ngồi đó, lệ tuôn dài, dường như chẳng hề ngừng. Đau hơn vạn lần...
Mạnh và Nhung...Trong chuỗi những ngày ngắn ngủi ở đây, cậu muốn làm rõ sự thật đằng sau quãng thời gian một năm, không có cậu, mọi người đã thay đổi như thế nào. Cậu đã muốn trực tiếp hẹn Nhung để hỏi rõ, nhưng chính Nhung lại là người hẹn cậu trước.
Cô ta đã biết cậu trở về uh?“Cậu đã phản bội tôi...” Sơn cắn răng bật ra từng tiếng.
“Vậy là cậu đã biết? Linh nói ah?”
“Không.”
“Mình không phản bội cậu.”
“Cái gì?” Mũi cậu cay xè.
Cô ta có thể nói một cách vô lí như thế uh?“Chính Mạnh nói Mạnh chưa hề yêu cậu, chính Mạnh chủ động hẹn hò với mình. Vì thế nên mình không phản bội cậu!”
Những câu nói nhọn hoắt đâu sâu vào cậu, và trong một tích tắc không thể tự khống chế nổi bản thân, cậu đã tát Nhung, bằng tất cả sức lực, cô ta ngã xuống.
*Tiếng sóng vỗ về bên tai.*
Anh đỡ Nhung dậy, liếc nhìn cậu lạnh băng. Trời hè nắng nhạt, đâu có lạnh, nhưng cậu vẫn rùng mình, đó là đôi mắt lạnh lùng nhất mà anh đã từng nhìn cậu.
“Tại sao cậu có thể đánh bạn thân của mình? Tôi thật không ngờ đấy, Sơn!”
Cậu khóc, nắng lại càng chói chang hơn. Tại sao...tại sao, sau một năm không ở bên anh mà anh đã thay đổi nhiều như vậy, như thể anh chưa bao giờ yêu cậu? Như thể những kỉ niệm 3 năm trước đây đều đi ra từ giấc mơ của cậu? Cậu chỉ có thể lặng lẽ khóc, anh cũng chẳng an ủi cậu nữa, mà chỉ vỗ về Nhung.
Trái tim cậu quặn lại, cảm thấy nhức nhối ghê gớm. Mạnh thì đâu có hiểu gì mà lại có thể trách móc cậu như thế? Cậu đâu có sai? Vậy tại sao ông trời cố tình bày đặt gian truân cho tình cảm của cậu? Vì cái lí lẽ nào mà tình yêu cậu gìn giữ suốt 3 năm nay giờ đã vỡ tan, đến nỗi không thể níu kéo?
Dòng nước mắt tuôn dài hơn, giàn giụa hơn. Cổ họng cậu khô khốc, ước gì cậu có thể mở lời giải thích cho anh hiểu...
“SƠN!!” Anh gằn từng tiếng một cách kiên quyết. “Đừng bao giờ chạm đến Nhung nữa, ĐỪNG–BAO–GIỜ!!”
Cái thái độ căm hận này của anh khiến cậu ghê sợ. Đôi mắt cậu đang lừa dối cậu, đôi tai cậu cũng lừa dối cậu. Con người kia không phải anh, không phải người yêu của cậu, không phải người mà cậu yêu bằng cả trái tim, không phải là Mạnh tuyệt vời của ngày trước, mà đó là một con người hoàn toàn xa lạ.
Điều gì đã xảy ra? Nhung yêu anh từ lúc nào? Linh đã cảnh báo, đó là sự thật uh?... Cậu đứng không vững giữa hàng loạt câu hỏi, nắng chiếu bỏng rát chân.
Linh tát Mạnh một cái đau điếng. Sơn đứng sau lưng Linh, hơi bàng hoàng bởi hành động của cô bạn.
“Hpmmm, Nhung, tao thực sự thấy kinh tởm mày.”
“Mày không được nói với Nhung như thế!” Mạnh to tiếng.
“Im đi, mày thì biết cái gì?” Con bé thực sự tức giận. “Mày rời bỏ Sơn chỉ vì mấy câu nói ngọt như mía của đứa con gái hư hỏng kia ah? Vâng, mày quá nông–cạn để có thể thấu hiểu những gì đang xảy ra xung quanh mày. Và mày – cái thằng bội thề – mày không có đủ tư–cách để cãi lại tao!”
Lại như lần trước, nói xong, Linh quay đi, dắt theo cả Sơn. Nhung khoác tay anh xin chút hơi ấm, nhưng đôi mắt anh vẫn nhìn theo Linh và Sơn.
Làn nước trong veo, lấp lánh dưới ánh nắng trưa như những viên kim cương. Bãi cát vàng bị thiêu đốt càng trở nên rực sáng hơn, trời xanh ngắt không một áng mây. Mặt trời chói loà.
Cậu thẫn thờ nhìn ra bãi biển. Hai người đã cùng nhau hứa hẹn ở đây. Hai người đã từng vui đùa ở đây. Hai người đã từng xa cách ở đây. Và hai người cũng đã chia tay ở đây.
*Tất cả đều bắt đầu từ làn nước xanh mát mẻ ấy...*
Em yêu anh
nhiều
hơn
em
nghĩ
...Anh đã chẳng thể quên được cậu, cũng như Nhung chẳng thể quên được anh. Anh với Nhung chia tay ngay sau khi cậu cùng Linh bỏ đi. Lòng anh chợt cảm thấy nhẹ bẫng, dễ chịu. Nhưng Nhung tức tối, cô sẽ chẳng bao giờ chịu thua Sơn.
Sinh nhật thứ 16 của anh, cô đem đến cho anh một thứ được gọi là “món–quà–Sơn–nhờ–gửi–cho–Mạnh”. Anh ấu yếm nhìn hộp quà.
Lẽ nào trong suốt trời gian qua, cậu đã nghĩ lại và tha thứ cho anh? Cô ghen tỵ với hộp quà – bởi đôi mắt trìu mến mà anh đang nhìn nó, cô chưa một lần được đối diện.
Lòng ghen ghét nổi lên mù quáng, còn đáng sợ hơn một cơn bão to. Mây đen xầm xì kéo đến.Cô ta giật lấy hộp quà mà chính cô ta mua, rồi vứt vào khoảng biển xanh đến thăm thẳm kia.
“Tại sao...tại sao anh chưa bao giờ ngừng yêu cậu ta??... Tôi thua kém cậu ta ở điểm gì mà anh không thể yêu tôi?...”
Anh nhìn Nhung với gương mặt căm hận, không nói lời nào. Cô rùng mình. Anh bước lặng lẽ về phía biển, trong đầu chỉ nghỉ đến gương mặt của cậu khi biết món quà đó chưa được chính tay anh bóc. Dòng biển lạnh lẽo giữa tiết trời tháng 10. Mây đen mù mịt. Nhưng anh không dừng bước. Cô càng uất ức hơn, bỏ đi, ngực đau tê tái.
Lại là vì SƠN...*Anh đi vào biển. Và chẳng bao giờ trở về...*